Welcome
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Welcome

Welcome To Royalz . luôn mở cửa chào đón tất cả mọi người , đặc biệt là các bạn ở NTD
 
Trang ChínhBảng thống kêLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập


Ngôi sao bên cạnh tôiXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Aug 05, 2011 12:57 pm
Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat18
Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat10Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat12Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat13
Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat15ky0_smileNgôi sao bên cạnh tôi Bgavat17
Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat19Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat21Ngôi sao bên cạnh tôi Bgavat22
Mái Nhà Tình Bạn - ky0_smile
Member Cấp 2
Member Cấp 2
Tổng số bài gửi : 112
Tuổi : 28
Points : 9701
Số Lần Được Tks : 30
Ngày Tham Gia : 04/07/2011
Đến từ : somewhere over the rainbow ♥♥♥

Ngôi sao bên cạnh tôi Vide10

Bài gửiTiêu đề: Ngôi sao bên cạnh tôi

Tiêu đề: Ngôi sao bên cạnh tôi

hượng đã nở đỏ thắm cả một góc sân trường. Tôi nhớ ngày tôi tiễn anh đi, phượng cũng rực đỏ như bây giờ. Một năm học đã qua rồi, một năm anh không đến trường, một năm tôi không gặp anh.
Những hình ảnh thân thuộc luôn gợi nhớ những kỉ niệm về anh.Bãi xe chiều tan học sao mà yên ắng thế. Đâu rồi cái hình ảnh anh sinh viên chạy lạch bạch, vội vã lấy xe rồi vội vã đạp xe như bay. Đâu rồi cái balo cũ sờn, cái xe đạp Trung Quốc cà tàn. Đâu rồi khuôn mặt lắm tắm mồ hôi nhưng luôn bừng sáng một nụ cười. Những hình ảnh ấy với tôi thật đẹp biết bao.
Anh xin lỗi vì không thể về cùng tôi, vừa đạp xe vừa nó chuyện như bao cặp đôi khác. Tôi đâu có trách anh bao giờ. Anh phải chạy nhanh để còn kịp đi làm thêm cơ mà. Tiệm bún cua anh làm giờ chắc đã có chân chạy bàn mới nhưng họ dễ gì tìm được một tiếp viên chăm chỉ như anh.
Mặc cho cuộc sống sinh viên đầy vất vả, anh vẫn vui vẻ và luôn yêu đời.Anh yêu âm nhạc, anh thích đàn guitar.Tuy chỉ là nghiệp dư nhưng anh đàn rất hay. Mỗi sáng thứ bảy, chúng tôi thường hẹn nhau dưới gốc bàng trong sân kí túc xá. Anh ôm cây guitar say sưa những giai điệu cứ như một chàng nghệ sĩ hào hoa.Tiếng đàn mộc mạc , du dương xua đi mọi mệt mỏi, căng thẳng của một tuần học tập, làm việc. Tôi cũng hòa theo giai điệu bằng những câu hát thì thầm.Anh lắng tai nghe rồi mỉm cười một nụ cười tỏa nắng:
-Em hát hay quá nhe.
+HiHi, anh còn đàn hay hơn nhiều.
-Vậy mình đi hát rong kiếm tiền nhe em.
+Ờ..Ờ… được đó. Em sẽ tìm thêm một cái lon đựng tiền.
Hai đứa nhìn nhau cười ngặt nghẽo.Những ngày thứ bảy ấy thật là vui biết chừng nào.
Anh cũng thường chia sẻ với tôi những nỗi băng khoăn.Lương làm thêm sáu trăm ngàn một tháng cùng với học bổng và một số khoảng lặt vặt như viết báo, tiếp thị sản phẩm hay phát tờ rơi cũng đủ để anh tự lo cho mình. Anh chỉ lo lắng cho ba mẹ đã lớn tuổi không ai chăm sóc vì anh là con một trong gia đình.Mẹ anh sức khỏe yếu, bệnh tật liên miên.Nhà anh cũng chẳng khá giả gì, chỉ trong chờ vào chiếc xe honda ôm của ba.
Vì thương ba mẹ nên học hết phổ thông anh định đi làm, nhắm mắt gạt đi giấc mơ đại học nhưng ba mẹ không đồng ý bởi đối với họ anh chính là niềm hi vọng duy nhất. Thế là anh đã vào đại học trong niềm vui, niềm tự hào của ba mẹ và niềm tin vào một tương lai tươi sáng.
Chưa bao giờ làm bố mẹ thất vọng, anh luôn học tập và làm việc rất chăm chỉ.Thành tích học tập của anh luôn đạt loại giỏi, xuất sắc. Hai năm trôi qua tuy thật vất vả nhưng thật tốt đẹp và thuận lợi, ngày tốt nghiệp đã không còn xa. Anh thường nói với tôi rằng anh sẽ đi hết con đường này cho dù nó có gặp ghềnh, gian nan đến đâu.Lúc đó tôi đã nắm tay anh và hứa sẽ luôn bên cạnh ủng hộ anh.
Tiếc thay cuộc sống phải đâu luôn êm đềm như ta mong muốn.Tôi vẫn nhớ như in ngày thứ bảy đó, một buổi sáng đẹp trời,khi những tia nắng nhạt xuyên qua những tán cây, không quá gay gắt nhưng đủ ấm áp. Anh hẹn tôi dưới gốc cây bàng quen thuộc. Khi tôi đến, anh đã ngồi đó tự bao giờ. Anh cười chào đón tôi nhưng nụ cười đó dường như không được tươi tắn như mọi ngày.Tôi ngồi xuống bên cạnh anh. Anh không nói gì, tôi cũng lặng im.Hình như có điều gì đó làm anh khó nói. Không gian trong trẻo chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng chim hót ríu rít.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
-Em à, anh phải nghỉ học.
Tôi bàng hoàng nhìn anh.
Anh nói tiếp:
-Ba anh bệnh rồi. Anh phải lo cho cha mẹ, không thể học lúc này.Sau khi đi làm một năm, anh sẽ trở lại trường.Em hiểu anh mà đúng không?
Tôi cố nén nước mắt:
-Em sẽ chờ anh về, cố gắng nhe anh!
Tôi cố gượng không khóc nhưng nước mắt cứ thế vẫn tuôn ra.Tôi cuối đầu để anh không nhìn thấy.
Anh đưa tay lên, lau những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Rồi anh đưa cho tôi một vật gì đó. Một chậu cây.
-Đây là quà của em. Đó là cây hoa quỳnh hương. Nó rất ít nở hoa,nhưng hoa của nó rất đẹp.Hoa nhiều cánh, màu trắng, nở vào ban đêm, rạng rỡ như những ngôi sao lấp lánh.
Một năm rồi đấy. Hoa vẫn chưa nở lần nào và anh vẫn biệt tăm. Lẽ nào anh đã quên ước mơ trở thành một kĩ sư giỏi, quên lời hứa với tôi. Tôi tự đưa ra vô vàng những lý do thuyết phục mình rằng anh không dễ từ bỏ như vậy. Có lẽ anh cần làm việc thêm một vài tháng nữa thôi. Có lẽ sức khỏe ba mẹ anh vẫn chưa ổn.
Bíp… Bíp…có 1 tin nhắn mới.
Tim tôi lại đập loạn lên.Có thể đó là tin nhắn của anh.
“Sáng thứ 7 này bạn đi ăn sáng với mình nhe”
Không phải,đó là một anh bạn chung lớp với tôi. Tôi chợt nhận ra mình đã mất liên lạc với anh quá lâu rồi.Không điện thoại, không tin nhắn, không email. Anh đã đi đến một nơi nào đó mà tôi không thể nhìn thấy anh được nữa.Phải chăng đó là một sự kết thúc.Mắt tôi lại cay xè.Những giọt nước mắt không nén được nữa.
Một buổi tối tĩnh lặng,bầu trời ảm đạm không một ánh sao, trăng cũng trốn ở nơi nào.Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ trước ban công, tận hưởng làn gió mát và cảm nhận một nỗi nhớ đang cháy âm ĩ trong lòng. Chậu quỳnh hương ngày nào được tôi nâng niu, chăm sóc từng chút một nay đã có nụ. Tôi còn mong đợi đến bao giờ nữa?
Bíp..Bíp…có 1 tin nhắn mới.
Lại là anh bạn đó.
“Đừng từ chối mình nữa được không, người đó sẽ không quay về đâu,đừng tự làm khổ bản thân nữa.Hãy để mình được ở bên bạn, chăm sóc cho bạn!”
Tôi lại khóc.Tại sao anh không chăm sóc cho tôi mà phải là một ai khác.Tại sao anh lại bỏ mặt tôi như thế này.Niềm hi vọng của tôi sắp cạn hết rồi.Tôi nên quên đi tất cả và cho mình một cơ hội để tìm lấy hạnh phúc.
Tôi cầm điện thoại lên:
“uhm, vậy sáng mai bạn tới đón mình đi ăn sáng nha.”
Tôi vẫn còn phân vân liệu có nên bấm nút gửi.
Chợt… tôi nhìn thấy một vật gì đó sáng lên giữa đêm thu hút mọi sự chú ý.
Oh..Hoa quỳnh hương nở rồi!
Tôi cảm nhận có một niềm hy vọng mới được thắp lên trong lòng tôi. Tôi không gửi tin nhắn nữa.Tôi sẽ tiếp tục yêu anh, tiếp túc nhớ anh và tiếp tục tin vào anh.Anh sẽ về.
Một tuần…hai tuần…một tháng …
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi.Và tôi biết mình còn có thể chờ anh rất lâu thêm nữa. Cho dù ghế đá nơi tôi đang ngồi đây chỉ mình tôi đơn độc.Cho dù không gian vẫn thiếu vắng một âm thanh quen thuộc.
Bíp.. Bíp…có 1 tin nhắn mới.
Tôi cười thật tươi.
“Ca sĩ có thể gặp anh nhạc công một chút không vậy?”.
Tôi bất giác quay đầu tìm kiếm.Và tôi biết mình sẽ tìm thấy nụ cười tỏa nắng ngày nào.
Bầu trời vẫn xanh trong, xanh một màu hi vọng.Cho dù đêm đen có đến và những ngôi sao trên kia có mất dạng thì vẫn có một ngôi sao khác bên cạnh tôi đang phát sáng.
Tài Sản của ky0_smile
Tài Sản
Tài Sản:




Ngôi sao bên cạnh tôi

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (ST).
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.
* Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan.
* Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui.
* Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.
Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome :: **..::**::.. TEEN WORLD ..::**::..** :: Teen 360° [blog]-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất