Phủ nhận với anh rằng, Anh đừng bận tâm gì, đó chỉ là Mưa thôi...!
Có thật là Mưa không..!? Chính ta cũng không hề biết...
Mưa dạo này thật buồn, thật lạ lẫm đối với một sinh linh nhỏ bé như ta. Mưa không còn mang tiếng cười như lúc đầu đến với ta nữa..Mưa bây giờ, khi đến cũng tất bật và ra đi thật vội vã.
Để một mình ta với góc khuất trong con tim đang rạn vỡ, để nhớ nhung về một thời vụn dại, ta ước gì mình hòa cùng cơn mưa và tan biến thành từng sợi nhỏ, cùng với Gió, bay đi mất
"Ta muốn ngừng lại tất cả, để lặng yên trong một khoảnh khắc rồi sẽ lại tất bật cùng những giai điệu do cuộc sống không ngừng tấu lên.."
Cơn mưa ...
Cứ rơi mãi. Ào ạt xô nghiêng phút chốc rồi lặng thinh. Để lại trên mặt đất những chiếc lá vàng khô cùng từng mảnh kí ức rơi vụn vãi trên nền nhà.. Không gian không yên bình, cái không khí lạnh tênh ngày nào vẫn vậy. Chẳng hề dám xóa đi một cái tên trong lòng ta...
Ta đang nhớ về một người nào đó, một hạnh phúc chưa bao giờ trọn vẹn, cùng cơn mưa, bóng hình một con người vẫn thế, vẫn đứng lặng nơi đó, như chưa hề rời xa ta.. Chỉ là những kí ức thôi, phải không...!?
Nghẹn ngào, một nỗi nhớ không tên...
Cơn mưa ngoài trời đã thôi rơi cùng vì sao trên cao đã tắt. Ta buông mình vào không gian đêm thật lạnh . Và vì sao cơn mưa trong lòng vẫn day dứt mãi không thôi...
Lại cho ta một khoảnh khắc lắng lòng để nhớ lại một kí ức, đã vỡ.
Anh vẫn còn đó, vẫn nồng nàn, mưa như ấm thêm trong lòng ta biết bao nhiêu . Lần đầu tiên đối diện với cơn mưa mà lòng chẳng hề lạnh, một phép màu của Người khi đến bên ta, chăng ?
Rồi chỉ với một lời nói thôi, ta bỗng phút chốc thấy mình như bị xoáy vào cơn mưa, chiếc ô đã che chắn, nhưng sao, mưa vẫn vô tình đọng lại nơi khóe mắt . Để rồi tràn mi lúc nào không hay..
Người đã cất bước, những bước chân im lìm rồi mau chóng hòa cùng cơn gió, bay đi mất...
Mắt ta nhòa đi mất rồi, tim đau buốt và đôi chân như chôn vào đất. Không thể cất bước được nữa . Trong lòng vẫn còn sót một chút dư âm của ngày cũ...
Đau lòng, gọi tên anh trong vô vọng .!
Ta gặp anh lần đầu là một buổi chiều mưa..Và kết thúc cũng trong một cơn mưa. Mưa thật buồn, nhưng cũng thật vui. Ta nghe tiếng tim khẽ vỡ, cố lục tìm trong mưa một hi vọng thật nhỏ. Nhưng, chỉ thấy mưa lạnh lùng rơi, ồn ào, vội vã, như ai kia..
Mưa à, thật sự có quá nhiều nỗi niềm trong ta. Chuyện buồn , vui cũng do Mưa mà ra. Vậy mưa có thể đưa bước chân anh về đây bên ta, được không..!? Với anh, ta đã từng như một đứa trẻ con chẳng hề lớn lên một chút nào. Không biết trân trọng những gì mình đang có, và khi mất đi thì mới biết ân hận.
Ta tệ lắm, mưa nhỉ ?
I Love The Rain
..Mưa Trong tim... ♥
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (ST). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự. * Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan. * Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui. * Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết.